Breaking News
Loading...
Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Viết cho người không còn bên em

2:05 CH

Blog Cuoc Song >>Viết cho “ người không còn bên em"!

Em gọi anh là " người không còn bên em" vì đơn giản mình đã xa nhau rồi! Cái kết thúc ngày hôm nay, em đã biết trước nhưng sao vẫn không thể làm nó khác đi. Vì anh vô tâm hay vì em quá cố chấp?

Em chưa bao giờ tin vào những thứ gọi là "tiền định", thế nhưng...






Viết cho người không còn bên em

Mình xuất hiện trong đời nhau vào một ngày mưa của tháng 5, và cho đến mãi sau này khi mình đã yêu nhau thì em tin...tin cái ngày mưa hôm đó là một ngày định mệnh cho những yêu thương đã ngủ yên trong em được một lần nữa tái sinh sau kết thúc đầy nước mắt cho cuộc tình trước đó.
Mình yêu nhau, đó là điều em không ngờ anh ạ, bởi em từng kiêu căng nghĩ rằng người như anh làm sao mà xứng với em dù cho tình yêu trong anh dành cho em trào dâng trong từng tin nhắn, từng dòng yahoo chat...

Em thờ ơ, em tàn nhẫn với anh, với tình yêu đơn phương của anh dành cho em. Thế đấy, thế mà số phận lại đưa em đến gần anh hơn trong cái lạnh buốt giữa núi rừng Đà Lạt, để em cảm nhận hơi ấm của vòng tay anh vào giữa một chiều mưa giăng kín trời đủ để xoá nhoà những ký ức xa xôi về một cuộc tình đã làm em đau khổ. 

Em mở lòng với anh, với tình yêu mà ngày nào khiến em thấy phiền toái. Càng gần anh...em càng yêu và cảm phục anh nhiều hơn. Em yêu cái tính tự lập của anh. Em nhói lòng những đêm anh thức vì những dự án dang dở của công ty. 

Em rơi nước mắt nhìn anh bươn chải kiếm thêm thu nhập sau những giờ vất vả mệt nhoài với vai trò của một leader. Em yêu và ngập tràn hạnh phúc những đêm mưa anh vượt quãng đường gần 200km để về bên em, cho em một vòng tay ấm để giấc ngủ em thêm bình yên. Em yêu cái cảm giác anh nắm chặt bàn tay em khi qua đường. 

Em yêu giây phút được anh bảo vệ khi em bị người ta ức hiếp. Em yêu nét mặt lo lắng thất thần của anh khi em bị mảnh thuỷ tinh cứa vào tay chảy máu. Em yêu khoảnh khắc mình hôn nhau trước biển hoàng hôn...nồng nàn, say đắm... 

Em như tan chảy trong lời cầu hôn của anh trong một đêm em sốt cao vì kiệt sức cho luận văn cao học... Em hạnh phúc...em bình yên...em đắm say trong tình yêu của anh...

Vậy mà…vậy mà khi em ngỡ mình đã chạm đến sự viên mãn của hạnh phúc thì cũng là lúc tình yêu của chúng mình bắt đầu trượt dài qua phía bên kia của con dốc mang tên Hạnh Phúc. Em dần cảm nhận được anh rời xa em cho những cuộc vui bên bạn bè...anh nói lời chia tay...một lần, hai lần, ba lần...và em chẳng còn nhớ nổi bao nhiêu lần nữa. 

Vậy mà em yêu anh, yêu đến cuồng dại, em níu kéo mặc cho anh bao lần muốn ra đi, mặc cho gia đình em kiên quyết ngăn cản, mặc cho gia đình anh có những hiểu lầm về em. Em không hiểu mình lấy đâu ra sức mạnh và niềm tin mãnh liệt để sống với tình yêu đã bắt đầu rơi nhiều nước mắt. Em chông chênh đứng giữa anh và gia đình thương yêu của mình, trong khi đó anh thờ ơ với nỗi khổ đang đè nặng trong em. 

Lần cuối cùng anh nói lời chia tay, em như sụp đổ...em muốn buông xuôi, nhưng rồi em đã không vượt qua được chính bản thân mình...em lại níu kéo. Mình quay về bên nhau, em tự hứa sẽ không bao giờ để tình yêu này tan vỡ vì em đã sống hết lòng với tình yêu thì em cần phải được nhận những gì xứng đáng thuộc về em, thế nhưng anh lại một lần nữa khiến em đau khi chính anh muốn buông xuôi vì không chịu được áp lực từ gia đình của anh. 

Tin nhắn "anh mải chơi với tụi bạn nên không thể trả lời tin nhắn của em" khi em đang nhập viện vì suy nhược cơ thể, khiến em chết lặng và dù đau đến nghẹn lòng em vẫn biết đã đến lúc phải rời xa anh.

Em ra viện, về nhà...anh thờ ơ như chẳng có gì. Em cũng chẳng còn đủ sức để khuấy động mọi thứ. Em im lặng giấu hết nỗi đau vào tận sâu trong lòng. Em muốn lòng mình bình lặng nhưng đêm về giấc ngủ không về khiến em mệt nhoài với những khắc khoải về anh, về tình yêu của chúng mình. Có những đêm chập chờn mộng mị, giật mình em mới biết vệt nước còn vương trên khoé mắt, em khóc trong cả giấc ngủ không trọn vẹn.


Thời gian chầm chậm trôi, một mình về biển, biển chiều nhẹ nhàng, gió mơn man mái tóc như muốn xoa dịu lòng em hãy bình yên. Đứng trước biển hoàng hôn, không còn nụ hôn nồng nàn, say đắm của ngày xưa, nước mắt em chảy ngược vào tim cho cuộc tình không thể trọn vẹn. Em gọi cho anh "mình chia tay thôi anh!". Anh giật mình, cuống cuồng tìm kiếm, tha thiết níu giữ và bất lực nhìn em ra đi...

Muộn rồi anh ạ...tình yêu trong em đã không còn đủ bao dung để tha thứ, để mạnh mẽ cùng anh vượt qua bao khó khăn phía trước. Em ra đi, không phải vì em giận gia đình anh nghĩ không tốt về em, bởi mỗi người một suy nghĩ làm sao em bắt người khác hiểu đúng về em, chỉ là tình yêu của em dành cho anh đã không còn vẹn nguyên để tiếp thêm sức mạnh cho em vì anh mà vượt qua những rào cản. Trách anh vô tâm, nông nổi, không biết trân trọng tình yêu đã từng một thời hạnh phúc, đắm say hay trách em đã không yêu anh đủ nhiều để có thể gạt bỏ những tổn thương và bắt đầu lại với anh?

Giờ đây đối với em điều đó không còn quan trọng nữa, em ra đi không mong anh sẽ hối hận vì những sai lầm của mình bởi em hiểu sự chia xa này cũng có một phần lỗi của em trong đó. Em đã khóc rất nhiều cho ngày mình còn bên nhau, nhưng ngày mình chia xa mắt em ráo hoảng nhìn về con đường phía trước mà ta không thể cùng nhau...
...Lòng em vẫn chưa thể bình yên..."Anh dẫu có yêu em đến kiệt cùng nông nổiThời gian rồi cũng sẽ cuốn trôi đi những dại cuồng"
Theo: Blogviet.com.vn - lukhachdem 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer