
lukhachdem – Ngay Tet Hà Nội những ngày giáp Tết lạnh quá Bố à! Không biết do thời tiết hay do cái sự thưa thớt người dần đi nơi thủ đô này mà sao con cảm thấy lạnh lẽo đến vậy.Vẫn như các buổi chiều khác, một mình với list nhạc trong chiếc headphone con bước thật nhanh trên con đường tản bộ công viên nhưng cũng đủ nhận ra đường đi có vẻ thênh thang hơn so với mọi ngày.
Cái không khí nhộn nhịp của mỗi buổi chiều nơi đây chiếm 70% sự góp mặt của sinh viên, nên cũng dễ hiểu thôi khi giờ này có lẽ họ cũng đang như mấy đứa cùng phòng con, bận rộn với đống đồ đạc chuẩn bị về quê ăn Tết.
Năm nào cũng thế, con là 1 trong những đứa về quê ăn Tết muộn nhất phòng, chẳng phải do nhà mình xa mà ngược lại con lại là đứa quê gần nhất phòng…bọn nó thì háo hức chờ từng ngày được nghỉ để về sum vầy cùng gia đình nhưng còn con ….con ghét Tết lắm!
Bố biết không, con đã rơi những giọt nước mắt khi xem clip quảng cáo Neptune năm nay, không phải vì cảm động với hoàn cảnh của nhân vật, mà con khóc cho mơ ước về 1 kết thúc không bao giờ có với gia đình mình như trong câu chuyện đó!
Tết trong con là gì hả Bố?
Người ta thường nói: trẻ con nhớ rất dai. Đúng thật Bố à! nhiều lúc con cũng ước tuổi thơ mình thật đẹp để có thể lưu giữ được nhiều kỉ niệm vui, để đến hôm nay con cũng như bao người khác khi đọc dòng status” cho tôi xin 1 vé trở về tuổi thơ” mà không ngần ngại like hay chia sẻ trên dòng thời gian của mình trên facebook.
Tuổi thơ con là gì? Là những trận đánh cãi nhau liên miên của bố mẹ, là những câu hỏi “ nếu Bố Mẹ bỏ nhau, con ở với ai?” hay là những sáng mồng một Tết Bố 1 nơi Mẹ 1 góc với những vết bầm tím từ trận đánh nhau hôm trước….
Rồi khi Mẹ bỏ ra đi như cái tất yếu gọi là “ chuyện gì đến cũng sẽ đến”, căn nhà giờ chỉ có 3 Bố con. Với 1 đứa bé 11 tuổi, có thể so với những gia đình bình thường còn ngây thơ, hồn nhiên nhưng ở hoàn cảnh nào thì theo hoàn cảnh đó, con đã cố gắng tập làm quen với việc thay Mẹ nội trợ trong gia đình.
Tuy chỉ còn ba Bố con nhưng mỗi lần giáp Tết con lại thấy yên bình hơn, ít nhất con chẳng phải căng thẳng chứng kiến cảnh “chiến tranh lạnh” của Bố Mẹ. Và 1 cái gì đó thấy hãnh diện về bản thân hơn mỗi khi buộc chiến khăn mỏ quạ trên đầu với cây chổi lau nhà dọn dẹp nhà cửa đón Tết. Có chăng đó là suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ, một đứa trẻ pha tạp giữa cái hồn nhiên của tuổi thơ và cái người lớn của hoàn cảnh.
Gần Tết rồi, tranh thủ sinh viên về quê ăn Tết, Bố cố chạy đến 29 rồi nghỉ. Bố để tiền ở nhà, hôm nào được nghỉ Tết thì dọn dẹp nhà cửa rồi đi chợ mua sắm.
Năm nào cũng vậy, con biết Bố cố cho chúng con 1 cái Tết đầy đủ như nhà người ta.
Những ngày nghỉ Tết của bố lúc nào cũng muộn hơn người ta nhưng lại khai xuân khi người ta đang vẫn còn quây quần bên gia đình. Mồng 3 Tết chúng con phải đi ngủ nhờ nhà Cô, còn Bố thì chạy xe đêm hôm cho người ta đi chơi Tết, nằm trong chăn ấm mà con rơi nước mắt vì thương Bố nhiều biết bao. Giao thừa năm nào con cũng ước, ước cho năm nay ngày nghỉ Tết của Bố nhiều hơn, ước cho Tết năm tới bên mâm cơm ngày Tết nhà mình lại dọn ra bốn bát cơm như trước đây Bố à!.......
Rồi cái ngày Mẹ về, con những tưởng điều ước ấy của con thành sự thật nhưng…..
Rồi cái ngày Mẹ về, con những tưởng điều ước ấy của con thành sự thật nhưng…..
Hận thù…
Giằng co…
Dằn vặt…
Hiểu lầm…
Mọi thứ cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hôm nay, chúng con như những con thạch sùng bị chèn ép giữa 2 bức tường mà chẳng thể đẩy 1 trong 2 ra. Bao nhiêu là chuyện xảy ra trong một năm để rồi mỗi đêm giao thừa là những lời dằn vặt, những vết thương đau được khơi ra cho bọn con phải nhớ...nhớ để rồi biết ai là người làm cho chúng con sống cảnh vợ lẽ con côi thế này.
Bố à! con biết Mẹ sai và con cũng chẳng dễ dàng gì để tha thứ cho Mẹ nhưng dù thế nào Mẹ vẫn là mẹ của con Bố à. Dù Bố nói Bố không cấm con đi với Mẹ nhưng mỗi khi Bố biết chúng con qua lại với mẹ là về Bố lại không vui,
Bố lại gợi lại quá khứ rồi những câu nói tức giận của Bố làm con tổn thương nhiều lắm Bố biết không “nuôi bọn nó bao nhiêu năm giờ Mẹ chúng nó về vẫn là nhất; Mẹ chúng mày súi bẩy chúng mày vê bố láo với tao hay bọn mày đừng mong tao chết mà về đây sống yên đẹp;…con đau lắm, những nỗi đau quá khứ vẫn chưa đủ hay sao hả Bố?
Mỗi năm qua đi cứ gần đến Tết nhà mình lại xảy chuyện, chẳng Tết nào con cảm thấy ấm cúng cả. Năm nay thì Bố đuổi anh ra khỏi nhà, mấy tháng nay rồi anh vẫn ở trên công ty, nhưng còn Tết thì sao?
Bao giờ cho hết những cái Tết ảm đạm này đây hả Bố, con người ta sống chẳng bao lâu sao không mở lòng mình? bao nhiêu rắc rối xảy ra ở cái nhà này chẳng phải bắt nguồn từ sự ích kỉ hay sao?
Bao dung và tha thứ đi Bố, dù Bố và Mẹ không còn ở với nhau nhưng con chỉ muốn đi ra chúc Tết Mẹ mà không nơm nớp lo sợ Bố thấy mà buồn nữa. Chỉ vậy thôi, điều ước của con chỉ mong vậy thôi Bố à!
Năm nay con sắp bước sang tuổi 22 rồi, 21 năm con chưa bao giờ dành nước mắt cho tình yêu bởi nó đã chảy quá nhiều vì gia đình này rồi. Hãy cho con biết yêu một ai đó, hãy cho con tin tưởng vào hạnh phúc gia đình nhỏ bé sau này của mình, con không muốn trái tim con vô cảm như 21 năm qua, con cô đơn lắm. Một lần thôi xin hãy vứt bỏ hận thù quá khứ để yêu thương quay về Bố nhé!
Con biết sẽ chẳng bao giờ con mơ có 1 bữa cơm gia đình mà có cả Bố và Mẹ nhưng con chỉ xin hãy để cho chúng con có thể có thể ăn cái Tết thật vui vẻ thoải mái bên Bố và Mẹ cho dù là ở 2 nơi. Và cũng sẽ như những đứa bạn khác, mong chờ từng ngày, từng ngày về ăn Tết bên gia đình chứ không lạc lõng giữa cái thủ đô lạnh lẽo trong những ngày giáp Tết này!
Bình yên nhé nơi gia đình yêu thương!
Lời tác giả: Lời đầu tiên xin chúc các anh chị , cô chú trong ban tổ chức 1 năm mới sức khỏe dồi dào,an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc. Đây là bài viết từ trái tim mình, xúc cảm chân thành mà mình viết, dẫu biết rằng nó có thể rất khô khan trong văn từ của 1 cô gái Bách Khoa nhưng dù sao mình cũng muốn chia sẻ để đón nhận sự đồng cảm của những ai cũng đang trong hoàn cảnh như mình. "xin cho phép viết hoa 2 chữ Bố Mẹ, vì nó thiêng liêng với mình"
Theo: blogradio.vn
Các Bải Viết Khác:
0 nhận xét:
Đăng nhận xét